Lãnh cung là nơi mà các Hoàng đế trừng phạt những phi tần của mình khi mắc sai lầm hoặc không được sủng ái. Một khi đã bước vào lãnh cung, họ đã biết trước được cuộc đời của mình sẽ kết thúc tại đây. Phần lớn những phi tần khi đã bị đày vào lãnh cung sẽ có ít cơ hội quay trở ra, cuộc sống giống như từ trên trời rơi xuống đất.
Vào thời nhà Minh, cung Càn Tây ở phía Tây Ngự Hoa Viên trong Tử Cấm Thành được chọn làm lãnh cung. Đây là nơi giam giữ những phi tần dám phản lại ý muốn của Khách thị - nhũ mẫu của Hoàng đế Minh Hy Tông. Sau đó, trải qua nhiều triều đại, không chỉ có phi tần hay cung nữ phạm tội mà những thê
thiếp của Hoàng đế băng hà cũng phải sống trong lãnh cung. Một số cung điện phải kể đến như Từ Ninh cung, Thọ An cung và Thọ Khang cung sẽ trở thành lãnh cung.
Lãnh cung thực chất là một nơi giam đày tuổi thanh xuân của một phụ nữ. Trước khi vào nơi này, phi tần sẽ được cho ăn một bữa rất xa hoa, sau đó chỉ là những bữa ăn tạm bợ qua ngày. Nhiều phi tần không chịu được cảnh sống quá khắc nghiệt và lạnh lẽo của nơi này nên đã chọn cách tự sát. Sự vắng vẻ và u ám của lãnh cung khiến tất cả phi tần đều cảm thấy sợ hãi.
Vì Hoàng đế đã không yêu thích những phi tần này nữa, nên thái giám và cung nữ cũng không muốn hầu hạ họ nhiều. Triều đình cũng không thèm tốn công sức để tu sửa hay trang hoàng nhiều cho lãnh cung, sau một thời gian nơi này dần xuống cấp, chẳng có giá trị trong mắt tất cả mọi người. Hơn nữa, vì không được tu sửa nên lãnh cung thực chất chỉ giống như một ngôi nhà đổ nát thời xa xưa. Lãnh cũng cũng vì thế ngày càng trở nên u ám. Một số người ví lãnh cung giống như một nơi bị ma ám, không ai muốn ghé đến.